
Góc biếm họa số 8 (2025)

(Trường ca - trích)
Chương 1
Lạy mẹ con lên đường
Đêm thơm mùi mẹ
Miếng trầu say cả năm canh
Cối giã như đời mẹ bập bênh
Giã thóc dành gạo cho người ra trận, phần mình cám trấu
Chân mòn âm thầm ai hay?
Con cố bừa thêm thửa ruộng lúc mắt cay
Con cua kềnh trong túi ngái ngủ nhìn chạng vạng
Muốn cắp vào tuổi thơ
Con muỗm xanh bay qua giấc mơ ngoái đầu nhìn lại
Đóng cọc lại hàng rào trễ nải. Dọi mái nhà đã dột loi thoi. Đào gốc bổ củi quánh mồ hôi
Xếp lo lắng lặng thầm quanh bếp
Con đi xa lo mùa đông giá rét
Củi lửa thay con ngắm tóc bạc bay
Thương run run từng đốt tay gầy
Cầm củ khoai chấm vào bóng tối. Cắn nhầm tiếng gọi. Nuốt làm sao những đêm nghẹn ngào?
Chiến tranh hừng hực đỏ chân mây
Những quầng lửa như pháo hoa đốt vội
Bữa cơm thơm mùi hoa mộc
Canh cua cà pháo cá kho
Bát cơm nghiêng từ bấy đến giờ
Và một miếng lại dừng hai miếng
Mẹ không ăn ngồi quạt cho con
Quạt mo cau thốc tháo bao mùa hạ
Gió - tóc mẹ - mùi thơm miếng trầu
Vuốt ve tóc rễ tre, ria lún phún, tiếng trai vỡ giọng nghe như ếch cốm
Rổn rảng uôm uôm nghịch bè tre ngâm, làm buồng chuối rụng
Quả chín cây ngọt sắc trưa hè
Con ngồi đếm tóc mẹ rồi ngắm bàn thờ
Ảnh cha sau khói nhang
đau đáu
Tóc mẹ buộc con vào xứ sở
Yêu thương dằng dặc
Quả cà chiều nay cắn 9 phần 5
Quả cà ròn như tiếng bi bô con trẻ. Mặn như lệ của mẹ rỏ thầm xuống mâm cơm
Uống bát canh cua uống tình quê nghèo
Bờ bãi âm âm tiếng chân vạn thuở
Tiếng chân đàn ông vâm váp đàn bà mướt mát trẻ con lanh chanh
Tiếng chân người đi ngàn năm làm lụng và đánh giặc…
Quê mình như thuyền trên biển bão. Sóng tát đau vẫn hò dô rồi cười
Thuyền thủng vo áo trám lại cháy họng há mồm uống mưa rơi
Những ruộng muối là nghĩa địa của hồn làng. Linh hồn cha ông tụ hội
Hạt muối phận người. Càng mặn càng sáng trong ban mai. Càng rầu rầu trong hoàng hôn. Càng cô đơn khi trăng sáng …
Quý lắm và rẻ lắm
Ngợi ca cứ ngợi ca. Muối ế thở dài mặn chát ngô khoai
Muối hay hạt lệ rực trong đêm tối?
Gió thổi dọc nỗi nhớ thổi ngang, nỗi thương đi vòng bặm môi
Mưa quê ôm con lần nữa.Con cá rô rạch hí hóp vào mắt trẻ.
Nằm trên võng nghe mẹ hát ru thật khẽ
Mẹ khâu vá gì mòn cả đêm mưa?
Câu hát ru có cò, vạc, nông…
Bóng ca dao ôm lấy lưng còng
Thương ngàn đời không xuể
Canh một ngả lưng canh ba hớt hải
Đồng trước trồng màu đồng sau cấy hái
Bồ thóc đợi rầu rầu mắt mẹ
Bao thất bát đen hơn bồ hóng
Phủ mặt người. Tết réo. Nợ gần xa
Thúng mủng trống không lăn đành đạch sân nhà
Tre gầy guộc dây bí bầu gầy guộc
Kể vân vi những thua thiệt thật thà
Lạy mẹ lạy quê con đi
Nắm cơm hôi hổi ấm lưng. Dúm muối vừng thơm bùi năm canh
Mưa bão lắm. Mẹ dừng chân kẻo ngã
Mẹ vịn thở dài vịn cơn mưa xối xả
Thành tre gầy quờ quạng tay tre
Hai chú cún lon ton theo ra ngõ
Con gà cồ thương quá gáy le te
Mẹ thành đèn dầu lụi bấc. Cháy đăm đăm ở phía quê nhà
Vuốt mặt mưa rảo chân muốn quay ngóng thương ngàn dặm
Đèn dầu ơi sao bỗng khóc oà?
Con sẽ về cầy tiếp thửa rộc, trâu gãy sừng ngao ngán ruộng xa
Con sẽ về lấy vợ, đông đàn dài lũ, cho cháu con như bí như bầu như mít lăn vào lăn ra
Miệng trẻ khóc thành nụ thành hoa
Tay tí hon giật tóc bạc
Để mùa xuân nhảy nhót phá nhà
Mẹ ơi! Lạy mẹ con đi
Triệu yêu thương tụ trong mắt Thiên Hà
Xin mẹ đừng vẫy nữa
Để ngàn cây rụng lá xuống lòng xa.
Con quỳ lạy trước khi băng đèo vượt dốc
Mẹ đừng nhìn theo! Đứt ruột những tiếng gà…
Chương 2
Mẹ và em
Có một vạn hay hai vạn đứa con ra trận không về ?
Những đứa con ôm máu tươi nhìn trời lần cuối
Ngã xuống ở châu thổ mênh mông hay khô cằn thành phố
Bao giờ cũng gọi Mẹ ơi …
Sẽ nhân con số ấy lên nhiều lần nữa
Những tiếng gọi âm vang núi nghiêng đá lở
Bao dòng sông dựng thác bàng hoàng
Vạn thân trúc trên đỉnh đèo Bất tử
Bỗng rùng mình ứa lệ gãy ngang
Vạn cây thông bất ngờ trút lá
Lá nhọn như kim đâm xuống ngang tàng …
Mẹ ra bờ ao vịn mòn thân cây khế
Cỏ kêu xanh níu mẹ vào nhà
Vầng trăng vỡ rơi vào giếng cạn
Hoa bí bầu rụng lả tả xót xa
Khế ngọt bỗng thành chua
Cắn thế nào cũng nát
Phượng hoàng bay qua không dám đậu về
Mẹ ơi con về nằm trong quả khế
Cố ngọt một lần những răn reo tái tê
Con xin làm lá khế
Ngăn giọt sương lạnh tóc bạc rụng nát cơn mê
Em ra bờ sông đếm củi xuôi dòng
Đếm cá bơi ngược đếm thuyền sang ngang
Một dáng vóc áo xanh màu lính
Không phải anh?! Vò hoa cải bẽ bàng
Hoa cải cháy thiêu từng ngón
Nhúng ngón tay vào sông mà dập lửa
Nhúng bầu ngực vào trăng mong có sữa
Một đêm chờ dài mấy trăm năm
Đêm mơ ân ái mưa ướt mắt lá răm
Tỉnh giấc thấy áo cũ nát đầm
Xay thóc ra gạo ra trấu xay tuổi xuân hứng bằng thúng bằng đấu
Bụi nhan sắc tan trong thúng mủng giần sàng
Tuổi trẻ bay thành đom đóm
Đuổi thế nào cũng vấp phải hừng đông
Nhìn lá tre chở kiến lạc dòng
Em mang áo anh rang chảo nóng
Áo cháy rồi tàn tro bỏng mênh mông
Tàn tro bay thành mặt trời đỏ thắm
Đuổi làm sao chiếc bóng ròng ròng
Đành ra bờ sông bẻ từng cọng cỏ chẵn lẻ mà bói
Cỏ xanh hỏi tóc sao không xanh nữa?
Cỏ thơm đắng tóc em thơm mặn
Cắn cả hai cùng tên anh
Môi đau dập mơ ước long lanh
Những người mẹ thành mây trắng ngang trời
Đi tìm con dọc dài đất nước
Xoa vết đau cho con bằng mưa nghẹn lời
Những người con gái hoá thành chim trắng mắt buồn
Vừa bay vừa gọi thảng thốt
Những mộ tròn như những nụ hôn..
Một triệu tiếng gọi đồng vọng thành bao tiếng sấm mùa Hạ, tiếng sét mùa Đông…
Ta vẫn nghe nhoi nhói khát vọng trên tay
Những người mẹ hoá thành mây những người em gái thành chim trắng
Vẫn nhìn ta từng phút từng giây…
***
Tuổi trẻ đốt đỏ phong ba
Ngắm thanh xuân thoắt bỗng già trên tay
Giặc vãi đạn, chụp pháo bầy
Rừng thủng ngực suốt ngàn ngày che con
Lửa thiêu sỏi vẫn đỏ son
Đi qua trăm trận không mòn nhớ quê…
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...